“Nhà cháu mà không đến thì đến nhà ai!”

<html> <head> <meta http-equiv="Content-Language" content="en-us"> <meta http-equiv="Content-Type" content="text/html; charset=windows-1252"> <title>New Page 2</title> </head> <body> <p align="center"><font face="Arial" size="2"><font color="#0000FF"><b>“Nhà cháu mà không &#273;&#7871;n thì &#273;&#7871;n nhà ai!”</b></font></font></p> <div style="float: left; width: 80px; height: 29px"> <table border="1" width="100%" id="table1"> <tr> <td> <img border="0" src="nha%20chau%20ma%20k%20den.jpg" width="220" height="179"></td> </tr> </table> </div> <p align="justify"><font face="Arial" size="2">Mùa xuân c&#7911;a 45 n&#259;m v&#7873; tr&#432;&#7899;c, tr&#7901;i l&#7841;nh &#273;&#7871;n tê tái. M&#7897;t tháng tr&#432;&#7899;c t&#7871;t, Bác H&#7891; g&#7885;i c&#7909;c phó c&#7909;c C&#7843;nh v&#7879; Phan V&#259;n Xoàn lên giao m&#7897;t nhi&#7879;m v&#7909; &#273;&#7863;c bi&#7879;t mà ch&#7881; có hai bác cháu bi&#7871;t: “Chú tìm cho bác m&#7897;t gia &#273;ình nghèo nh&#7845;t &#7903; Hà N&#7897;i, bác s&#7869; &#273;i th&#259;m h&#7885; lúc giao th&#7915;a!”. </font></p> <p align="justify"><font face="Arial" size="2">Tôi có m&#7897;t tháng &#273;&#7875; &#273;i kh&#7855;p Hà N&#7897;i tìm cho ra m&#7897;t ng&#432;&#7901;i nghèo nh&#7845;t. </font></p> <p align="justify"><font face="Arial" size="2">Hà N&#7897;i ngày &#7845;y không giàu, nh&#432;ng &#273;&#7875; tìm ra ng&#432;&#7901;i “nghèo nh&#7845;t” v&#7851;n là m&#7897;t thách &#273;&#7889; &#273;&#7863;c bi&#7879;t. Tôi liên h&#7879; nhi&#7873;u n&#417;i, g&#7863;p nhi&#7873;u ng&#432;&#7901;i v&#7851;n ch&#432;a xác &#273;&#7883;nh &#273;&#432;&#7907;c ai “nghèo nh&#7845;t”. Cho &#273;&#7871;n m&#7897;t ngày, m&#7897;t anh công an &#273;&#7883;a bàn g&#7885;i b&#7843;o tôi th&#7917; t&#7899;i th&#259;m m&#7897;t ng&#432;&#7901;i ph&#7909; n&#7919; gánh n&#432;&#7899;c thuê &#7903; khu v&#7921;c anh. Chúng tôi ghé vào m&#7897;t ngõ sâu trên ph&#7889; Hàng Ch&#297;nh, &#273;ó là m&#7897;t ngôi nhà t&#259;m t&#7889;i, phên li&#7871;p t&#7841;m b&#7907;, bên trong ch&#7881; có m&#7897;t chi&#7871;c gi&#432;&#7901;ng tre và vài gh&#7871; g&#7895; l&#259;n lóc. Bàn th&#7901; l&#7841;nh tanh h&#432;&#417;ng khói, m&#7841;ng nh&#7879;n bao ph&#7911; - dù &#273;ang là nh&#7919;ng ngày giáp t&#7871;t. Có b&#7889;n &#273;&#7913;a tr&#7867; &#273;ang n&#7857;m ng&#7891;i v&#7853;t v&#7841; ch&#7901; m&#7865; mang g&#7841;o v&#7873;. Chúng &#273;ói. Ch&#7911; ngôi nhà &#7845;y là m&#7897;t ng&#432;&#7901;i ph&#7909; n&#7919; ngoài 40 tu&#7893;i, tên Nguy&#7877;n Th&#7883; Tín, góa ch&#7891;ng. Ch&#7883; v&#7889;n là công nhân th&#7845;t nghi&#7879;p và t&#7915; lâu nay s&#7889;ng b&#7857;ng ngh&#7873; gánh n&#432;&#7899;c thuê. V&#7899;i ch&#7883;, t&#432;&#417;ng lai và s&#7921; nghi&#7879;p c&#7911;a gia &#273;ình ch&#7881; là con s&#7889; 0. </font></p> <p align="justify"><font face="Arial" size="2">Tôi báo cáo r&#7857;ng nhi&#7879;m v&#7909; Bác giao tôi &#273;ã làm xong. Bác g&#7853;t &#273;&#7847;u. </font></p> <p align="justify"><font face="Arial" size="2">T&#7889;i giao th&#7915;a &#7845;y, nh&#432; th&#432;&#7901;ng l&#7879;, Bác H&#7891; &#273;i v&#7899;i &#273;&#7841;i di&#7879;n Thành &#7911;y Hà N&#7897;i th&#259;m vài gia &#273;ình trong k&#7871; ho&#7841;ch. Kho&#7843;ng 11 gi&#7901; t&#7889;i, Bác nháy m&#7855;t v&#7899;i tôi ng&#7909; ý: gi&#7901; &#273;&#7871;n ch&#432;&#417;ng trình c&#7911;a hai bác cháu mình. </font></p> <p align="justify"><font face="Arial" size="2">Chúng tôi tách &#273;oàn, g&#7891;m n&#259;m ng&#432;&#7901;i: Bác, ng&#432;&#7901;i th&#432; ký, m&#7897;t cán b&#7897; &#273;&#7883;a ph&#432;&#417;ng, tôi và m&#7897;t v&#7879; s&#297; khác – cùng h&#432;&#7899;ng v&#7873; ph&#7889; Hàng Ch&#297;nh. Bác m&#7863;c áo bông, qu&#7847;n v&#7843;i g&#7909;, &#273;i dép cao su, &#273;&#7897;i m&#361; len &#273;en và qu&#7845;n kh&#259;n choàng c&#7893;. Không hóa trang nh&#432;ng ph&#7843;i nhìn k&#7929; m&#7897;t tý m&#7899;i nh&#7853;n ra Bác &#273;&#432;&#7907;c. </font></p> <p align="justify"><font face="Arial" size="2">Xe d&#7915;ng ngoài ngõ cách 200 mét, c&#7843; &#273;oàn ph&#7843;i &#273;i b&#7897; vào. Tôi &#273;i tr&#432;&#7899;c, g&#7847;n gi&#7901; giao th&#7915;a, h&#432;&#417;ng &#273;èn th&#7855;p sáng trên m&#7885;i bàn th&#7901;. Con h&#7867;m th&#7853;t v&#7855;ng và t&#7915; &#273;&#7857;ng xa, tôi th&#7845;y bóng ch&#7883; Tín &#273;ang qu&#7843;y &#273;ôi quang gánh &#273;i ng&#432;&#7907;c ra ngoài ph&#7889;. Ngang m&#7863;t, tôi &#273;&#7913;ng l&#7841;i và h&#7887;i nh&#7887;: “Ch&#7883; Tín ph&#7843;i không?”. “Vâng &#7841;!”. “S&#7855;p giao th&#7915;a ch&#7883; còn &#273;i &#273;âu?”. “Tôi tranh th&#7911; gánh thêm vài gánh l&#7845;y ít ti&#7873;n mua quà bánh t&#7871;t cho các cháu, anh &#7841;!”. “Ch&#7883; v&#7873; &#273;i, có khách ghé th&#259;m!”. Ng&#432;&#7901;i ph&#7909; n&#7919; nghèo kh&#7893; xoay ng&#432;&#7901;i l&#7841;i nhìn nh&#7919;ng v&#7883; khách, r&#7891;i ch&#7883; bàng hoàng buông r&#417;i &#273;ôi quang gánh, ch&#7841;y b&#7893; t&#7899;i, quì xu&#7889;ng, ôm choàng l&#7845;y chân v&#7883; lãnh t&#7909; r&#7891;i khóc n&#7845;c lên: “Tr&#7901;i sao Bác l&#7841;i &#273;&#7871;n th&#259;m nhà cháu?”. Bác H&#7891; r&#432;ng n&#432;&#7899;c m&#7855;t: “Nhà cháu mà không &#273;&#7871;n thì &#273;&#7871;n nhà ai!”. M&#7885;i ng&#432;&#7901;i im l&#7863;ng. Tôi, thêm m&#7897;t l&#7847;n n&#7919;a, ng&#432;&#7899;c nhìn v&#7883; lãnh t&#7909; &#273;&#7845;t n&#432;&#7899;c mình, th&#7845;y Ng&#432;&#7901;i cao h&#417;n t&#7845;t c&#7843;. </font></p> <p align="justify"><font face="Arial" size="2">Vào nhà, chúng tôi chia nhau th&#7855;p nhang &#273;èn, bày quà bánh Bác d&#7863;n mang theo, chia m&#7897;t ít cho b&#7889;n &#273;&#7913;a tr&#7867; &#273;ang ng&#7891;i ch&#7901; m&#7865; trên chõng tre gi&#7919;a nhà. C&#259;n nhà b&#7915;ng sáng, Bác quay sang h&#7887;i v&#7873; nh&#7919;ng &#273;&#7913;a tr&#7867;: Các cháu có &#273;i h&#7885;c không? Ch&#7883; Tín ng&#7853;p ng&#7915;ng: “Th&#432;a, có &#7841;, nh&#432;ng th&#7845;t th&#432;&#7901;ng l&#7855;m, ngày có ngày không. Ch&#7891;ng m&#7845;t, cháu th&#7845;t nghi&#7879;p, gánh n&#432;&#7899;c thuê…” H&#7887;i: Gánh n&#432;&#7899;c thuê có &#273;&#7911; s&#7889;ng không? &#272;&#7871;n &#273;ây thì ch&#7883; òa khóc: “Lo cái &#259;n t&#7915;ng ngày thôi, th&#432;a Bác!”. “Gi&#7901; cháu có mu&#7889;n làm vi&#7879;c không?”. “Th&#432;a Bác, hoàn c&#7843;nh cháu thì không bi&#7871;t nói sao n&#7919;a, cháu mu&#7889;n có ch&#7895; làm &#273;&#7875; nuôi con, nh&#432;ng t&#7913; c&#7889; vô thân, ai nh&#7853;n cháu?”. Bác g&#7853;t &#273;&#7847;u không nói gì. G&#7847;n 12 gi&#7901;, m&#7885;i ng&#432;&#7901;i chúc t&#7871;t ch&#7883; Tín và ra v&#7873;. Lúc này ngoài &#273;&#7847;u ngõ, tin Bác H&#7891; &#273;&#7871;n th&#259;m nhà m&#7865; quá con côi c&#7911;a ch&#7883; Tín &#273;ã b&#7845;t ng&#7901; lan truy&#7873;n. Hàng xóm r&#7911; nhau kho&#7843;ng m&#7845;y ch&#7909;c ng&#432;&#7901;i dân &#273;&#7913;ng ch&#7853;t trong ngõ ch&#7901; Bác ra. Tôi h&#417;i b&#7889;i r&#7889;i. B&#7845;t thình lình Bác b&#432;&#7899;c l&#7841;i phía m&#7885;i ng&#432;&#7901;i, ti&#7871;ng v&#7895; tay vang lên. Ch&#7901; m&#7885;i ng&#432;&#7901;i im l&#7863;ng, Bác nói: “B&#7919;a nay Bác vui vì tình c&#7901; g&#7863;p các c&#7909;, các cô chú, nh&#432;ng Bác c&#361;ng r&#7845;t bu&#7891;n vì m&#7899;i t&#7915; nhà cô Tín ra. Gi&#7901; này s&#7855;p giao th&#7915;a, các cô chú có bi&#7871;t cô Tín còn &#273;i gánh n&#432;&#7899;c thuê không? T&#7841;i sao c&#7843; m&#7897;t khu ph&#7889; v&#7847;y mà không th&#7845;y ai quan tâm &#273;&#7871;n m&#7897;t gia &#273;ình nh&#432; cô Tín?”. Im l&#7863;ng, m&#7897;t &#273;&#7841;i di&#7879;n khu ph&#7889; nh&#7853;n l&#7895;i, h&#7913;a s&#7869; quan tâm nhà ch&#7883; Tín. Bác ti&#7871;p t&#7909;c: “Bác mu&#7889;n nói v&#7873; tinh th&#7847;n “lá lành &#273;ùm lá rách” trong khu ph&#7889;, nh&#432;ng cái l&#7899;n nh&#7845;t v&#7851;n là trách nhi&#7879;m c&#7911;a Chính ph&#7911;…” </font></p> <p align="justify"><font face="Arial" size="2">B&#432;&#7899;c lên xe, &#273;ó là n&#259;m &#273;&#7847;u tiên tôi th&#7845;y &#273;i chúc t&#7871;t ng&#432;&#7901;i dân v&#7873; mà Bác th&#7853;t bu&#7891;n. Ng&#432;&#7901;i quay sang nói: “Các chú th&#7845;y ch&#432;a? Hôm nay mình &#273;ã &#273;i &#273;úng ng&#432;&#7901;i th&#7853;t vi&#7879;c th&#7853;t r&#7891;i, n&#7871;u mà mình báo tr&#432;&#7899;c v&#7899;i thành ph&#7889;, h&#7887;i nhà nào nghèo nh&#7845;t thì ch&#7855;c ch&#7855;n không ph&#7843;i là nhà cô Tín r&#7891;i…” </font></p> <p align="justify"><font face="Arial" size="2">V&#7873; n&#417;i Bác &#7903;, B&#7897; Chính tr&#7883; &#273;ã t&#7853;p h&#7885;p &#273;&#7875; chúc t&#7871;t Bác và cùng &#273;ón giao th&#7915;a. Bác ng&#7891;i vào gh&#7871;, m&#7885;i ng&#432;&#7901;i ng&#7891;i xung quanh. Bác im l&#7863;ng tí r&#7891;i nói t&#7915; t&#7915;: “B&#7919;a nay tôi có m&#7897;t chuy&#7871;n th&#259;m m&#7897;t nhà nghèo nh&#7845;t th&#7911; &#273;ô Hà N&#7897;i. Cô Tín, ch&#7911; nhà, gi&#7901; này còn ph&#7843;i &#273;i gánh n&#432;&#7899;c thuê &#273;&#7875; có ti&#7873;n mai mua g&#7841;o cho con. Chúng ta &#273;ã quá quan liêu &#273;&#7875; không bi&#7871;t nh&#7919;ng câu chuy&#7879;n nh&#432; v&#7853;y &#7903; ngay t&#7841;i th&#7911; &#273;ô &#273;&#7845;t n&#432;&#7899;c mình. Tôi bi&#7871;t không ch&#7881; có m&#7897;t nhà nh&#432; ch&#7883; Tín &#273;âu, ng&#432;&#7901;i nghèo còn nhi&#7873;u. M&#7897;t &#273;&#7843;ng c&#7847;m quy&#7873;n mà &#273;&#7875; ng&#432;&#7901;i dân mình nghèo h&#7871;t còn ch&#7895; &#273;&#7875; nghèo thì &#273;ó là l&#7895;i c&#7911;a &#272;&#7843;ng v&#7899;i nhân dân…” </font></p> <p align="right"><i><b><font face="Arial" size="2">Theo Báo Tu&#7893;i tr&#7867; Xuân M&#7853;u Tý 2008</font></b></i></p> </body> </html>

BÌNH LUẬN

CÓ THỂ BẠN QUAN TÂM

Sáng 18-5, tại Đường sách Thành phố diễn ra chương trình giao lưu cùng người sáng lập và tác giả các tác phẩm trong Tủ sách Di sản Hồ Chí Minh.

Agile Việt Nam
;